Ko biết mọi người sao, chứ như mình cũng là dân buôn bán, cảm giác đầu tiên khi đọc mấy bài như này đều cảm thấy chạnh lòng, người chủ chắc họ cũng đã vô thế khó rồi mới phải như vậy, bản thân mình khi xưa cũng từng có giai đoạn đóng cửa 1 shop nên rất đồng cảm…
Kinh doanh giai đoạn này thật sự rất “chua”
Mình từng làm nhà hàng sushi, giờ đã sang rồi nên mình ko có pr gì ạ.
Quán mình từng làm vì đam mê bếp, tự hào món ngon, nếu hỏi lại khách từng ăn mình tin ai cũng còn cảm xúc tốt. Nhưng cũng ít ai hiểu được để duy trì một tiệm ăn như vậy thì chủ quán phải làm những gì?
Khách chỉ chọn món khách thích và luôn mong trải nghiệm tốt nhất.
Để làm được vậy quán cần có kĩ thuật ổn định, nguyên liệu tốt và bảo quản tốt, thời gian sử dụng của khách đúng thời điểm, chưa kể đúng cách ăn và đúng khẩu vị.
Ok! Coi như quán làm được hết đi.
Thường giá nguyên liệu sẽ tăng, nhân sự làm lâu lương sẽ tăng, bao bì tăng…n thứ đều tăng.
Nhưng giá bán khó tăng, tăng sẽ có cảm giác khó chịu liền.
Biên lợi nhuận ngày càng mỏng.
Nhiều khi càng đông khách càng sợ.
Khách chỉ ăn tập trung vào món có lợi nhuận mỏng vì nó ngon do cost cao thì càng chết.
Vậy sống bằng gì?
Sống bằng niềm vui và sự tự hào. Sống bằng tiếng thơm.
Nhìn khách ghé, cảm ơn. Nhìn nhân viên giỏi hơn, bao quát và trưởng thành, tự hào.
Lời ít cũng đc. Kệ đi! Hạnh phúc khó kiếm mà.
Nếu cứ thế thì cũng sống được.
Chợt một ngày … doanh thu rớt.
Chợt một ngày thuế đến.
Chợt một ngày mình phải lấy tiền học phí của con mình để nuôi cái quán.
Mình bừng tỉnh.
Hàng ngày mình say mê nấu nướng đúng giờ, lau dọn sạch sẽ … ngồi chờ.
Khách đến mình mừng rỡ phục vụ. Rồi lau dọn. Rồi trả lời cho khách chưa hài lòng. Rồi … bù lỗ.
Đứt gan đứt ruột mình đăng bài đóng cửa, xin chia tay trong vui vẻ.
Lại nhận được nhiều sự luyến tiếc, mình lại nghi ngờ bản thân, phải chăng mìn đã chưa cố hết mình, mình chưa bao giờ nhờ khách hàng giới thiệu, chưa mời bà hàng xóm ăn thử, chưa phát tờ rơi cho chung cư gần đây, chưa mời thử mấy khu nhà gần đây. Biết đâu còn cơ hội.
Nhưng cuối cùng mình đã buông.
Sau đó cảm xúc sẽ là gì?
Nó trống rỗng ạ!
Kiểu đã qua một ngày dài quá mệt mỏi.
Lửa cháy hết chỉ còn tàn tro.
Đã qua một giai đoạn chiến đấu giờ chỉ còn lại là kỉ niệm.
Nhưng không còn gánh nặng, không còn lo tiền điện, nước, nhà, nhân viên và rắc rối của họ, không còn complain của khách, không còn công nợ cuối tháng, không còn thấp thỏm số thực phẩm đã làm chín chiều nay, không còn lo ngày mai có mua được đồ tốt không? Không lo tháng tới làm món gì mới.
Kể ra cũng dễ chịu.
Nhưng mà bị sợ! Mình đã sang hơn 1 năm. Tới giờ vẫn chưa dám làm lại gì.
Cảm giác muốn làm gì đó đúng nhu cầu của khách, không phải đăng bào mời gọi, giới thiệu, giải thích. Vừa đủ sức vừa đủ vui và vừa đủ sống.
Trang Lê