Lần đầu mình làm chuyện ấy nên câu từ sẽ hơi lủng củng mong mọi người đừng để tâm đây chỉ đơn giản là câu chuyện của mình và mình muốn chia sẻ động lực không nhiều thì ít đến các bạn trẻ.
Câu chuyện bắt đầu vào khoảng chừng 4 năm trước, khi dịch bùng phát, mình thất nghiệp do công ty cũ gặp khó khăn phải cắt giảm nhân sự, xin việc làm vào khoảng thgian đó thật sự khó khăn Lúc đó mình cũng không nghĩ được gì nhiều, không tìm được việc nhưng tiền thì không thể không có, chẳng lẽ cứ ngồi chờ mãi, nên mình quyết định lao đầu vào kinh doanh.
Mình cùng 1 người bạn đánh liều đi vay mượn gia đình mở 1 xe đẩy nhỏ để bán CÀ PHÊ SINH TỐ NƯỚC ÉP. Cũng nghĩ chẳng có gì để mất nên mình chơi luôn. Buôn bán ai mà không muốn mọi chuyện được suông sẻ, nhưng chắc do mình xui 2 đứa trẻ bọn mình đã ập vào đời bằng những cú shock
Vì “sinh sau đẻ muộn” nên buôn bán rất khó khăn, cạnh tranh từng đồng, còn gặp 1 vài sự cố với người ngoài mà bị phá không cho buôn bán, nào là đập xe, chửi bới, công an phải xuống làm việc không dưới 10 lần. Chưa kể do lấn chiếm lề đường mà bị nhắc nhở liên tục, tới nỗi mấy chú công an nhớ tên mình luôn. Còn muôn vàn vấn đề nữa
Vừa đi học vừa đi làm, mệt xỉu lên xỉu xuống, những ngày nắng thì không sao còn những ngày mưa thì “ối giồi ôi” khóc thét, thật sự có những lúc tui đao đớn, tui gục ngã, nhưng tui tin là mình làm được, cứ như vậy mình cố gắng từ ngày này qua ngày khác, trân trọng từ khách hàng, kĩ lưỡng từng khâu chọn nguyên liệu, đích thân đi chợ lựa từng loại trái cây. Bắt đầu xe bán đi vào ổn định thì vấn đề nội bộ ập tới
Lúc đó cũng là do tuổi trẻ quá hiếu thắng, tụi mình đã phải dẹp chuỗi cà phê buổi sáng của bọn mình do không thể lường trước những vấn đề sẽ xảy ra. Nhưng may mắn cả 2 đã không bỏ cuộc. Cũng từ đó bọn mình luôn luôn thận trọng với những quyết định và lời nói, bình tĩnh giải quyết từ việc. Có lẽ vì vậy mà mọi thứ suông sẻ hơn, từ chiếc xe gỗ mình đổi qua xe inox nhỏ, rồi qua xe inox lớn hơn và đến hiện tại mình đã có thêm 1 chi nhánh, không phải là xe đẩy nữa mà là 1 quán nước khang trang hơn bọn mình còn may mắn gặp gỡ 7 “đồng đội” dễ thương, nhiệt huyết và người cùng mình hùng vốn ngày xưa hiện tại đã là “anh bạn thân” của mình
Sau 2 năm buôn bán mình rút ra được 1 kinh nghiệm, đó là không cần phải trang bị quá nhiều thứ để có thể tự kinh doanh riêng. Chỉ cần bản thân đừng nản chí, không ngừng tiếp thu và cố gắng thôi. Mình cũng là 1 đứa tay mơ không biết gì và bắt đầu từ con số 0, từ những điều nhỏ nhất mà đi lên cũng có thể do mình thiếu kiến thức nên đi rất chậm và không có khả năng lường trước được vấn đề, nhưng chỉ cần mình đừng dừng lại thôi. Cuộc đời cũng không có gì là suông sẻ, có những vấn đề nó bắt buộc phải có để mình trưởng thành hơn. Dù mình biết mình vẫn còn nhỏ bé lắm, nhưng mình vẫn đang cố gắng từng ngày. Mình làm được các bạn cũng làm được. Cố gắng lên
Nguyễn Thanh Hoàng Nhi