[Chú ý bài có sử dụng một số ngôn ngữ kỳ lạ, cân nhắc rồi hẵng đọc, người viết ko chịu trách nhiệm]
Tôi bận lắm, nhưng cái thằng nhân viên quán tôi làm tôi quên cả là mình bận. Gọi nó là thằng Bẹp, là người cho tôi thấy thế nào là kết cục khi tuyển nhân viên là “chỗ quen biết”. Mà tôi có quen nó đâu, mẹ tôi quen bố nó ấy chứ. Lao đao với nó cũng lâu rồi mà nhân cái dịp lễ đông khách này nó mới show hết ra, làm tôi quyết tâm nói lời chia tay nó hẳn.
Sau 3 năm cày cuốc bục mặt, tôi – con trai cưng của mẹ Xuýt quyết định gom tiền mở cái quán mà theo lời mẹ Xuýt là “Làm riêng cho nó khoẻ mày ạ, tao ở không tao giúp cho”. Rồi buổi sáng đẹp trời nọ, chả hiểu thần linh phương nào nhập vào mà tôi dậy đập cửa từng phòng, lùa hết cả nhà lên tầng 3, chiếm dụng luôn cái tầng 1 làm quán cho tiết kiệm tiền mặt bằng. Vợ chồng bà Xuýt và con gái rượu của bà mặt sưng lên, nhưng tuyệt nhiên không ai hó hé lời nào vì niềm tin mãnh liệt vào năng lực của thằng này. Con bé 17 trăng tròn nhà tôi quả nhiên là chiếc chiếu mới tinh, nó tin rằng có ngày tôi thành công rồi sẽ cho nó đứng một cái quán riêng để tha hồ dẫn đám bạn về kéo xì dách Thôi cứ để nó tin anh nó vậy, tôi tin vào pháp luật, Đảng và Nhà nước hơn.
Tôi xin bỏ qua cái đoạn làm quán vì nó chỉ tốn tiền tốn sức tốn thời gian thôi chứ chả gì. Đại loại quán tôi làm xong tổng cộng 70m2 tròn trịa, may mà nó không lệch 1m2 nào để thành con số mà ai đọc cũng phải dừng lại ngẫm nghĩ ấy Các bác ghé tôi sẽ mếu phải đưa xe đi đâu cả vì cái vỉa hè nhà tôi để được con xe buýt 29 chỗ, nếu bác tài khéo léo thì tôi tin còn có chỗ cho 1 con trâu nằm tắm nắng nữa. Đấy, nghe đã khoái chưa? Chưa khoái thì nghe tiếp. Tôi tinh tế chia quán làm 2 khu, theo lời bà Xuýt thì là khu ổ chuột và khu văn hoá. Khu văn hoá ở trong nhà, ngồi máy lạnh phè phè, tất nhiên bác nào lôi gói thuốc ra thì tôi nói lời tạm biệt ngay và luôn. Còn mà muốn hút thuốc, các bác ngồi khu ổ chuột bên ngoài, vừa nhả khói vừa ngắm đường. Mà bố tổ sư mấy thằng bạn tôi mồm lúc nào cũng như bát hương, đố ngồi đấy mà ngắm được đường. Tả sơ qua thế, à còn cái quầy bar trăm chai nhưng chỗ đấy của riêng tôi rồi.
Xong cái quán là tôi cũng xong luôn cái khâu tuyển nhân viên. Tính tôi đồng bóng nên phải khéo nhìn chút tôi mới ưng, các bác đừng chửi, tôi biết các bác chả khác gì tôi. Trong đám nhân viên mới, tôi khoái nhất con Ly. Nó nhẹ nhàng nữ tính kiểu gì ấy, mà tôi có niềm tin mãnh liệt là nó sẽ hạ gục bất kỳ ông bác khó tính nào vào quán tôi. Ngày cầm hồ sơ đến xin việc, con Lu nhà tôi vẫy đuôi với mỗi mình nó. Biết đâu nó là định mệnh đưa quán tôi lên một tầm cao mới?
Xong cái khâu nhân viên, quán chạy được 1 tháng hơn rồi nhé. À, tôi tưởng là xong rồi cho đến khi bà Xuýt nhận một cuộc gọi trong lúc đang dở bát cơm. Ngắt máy, chưa kịp để chồng con hé ra tiếng nào, bà Xuýt đã báo ngày mai có thằng em zai lên phụ quán. Như có điềm, bố tôi vừa nhai vừa lắc đầu, ném cái nhìn thương hại sang phía tôi.
Ối dồi ôi, tôi làm gì cần cái thằng nào chứ. Mỗi thằng này pha chế, 4 em nhân viên nữ order chạy bàn mượt quá rồi còn gì. Nhưng bà Xuýt mếu để tâm gì đến lời khóc than của tôi, bà nhắc với tôi về việc ngủ trên tầng 3 đi đái ị cực quá. Nhưng việc đấy thì liên quan gì nhỉ? Á à, bà muốn dẹp cái quán của tôi để trở về căn phòng tầng 1 có phòng vệ sinh sát bên đây mà. Bà nói bà sẽ ở mãi mãi trên tầng 3 nếu tôi cho thằng Bẹp vào làm. Bà biết tính tôi rồi, thế mếu nào mà tôi lại không đồng ý cho được. Mà ông bà nói, cãi lời cha mẹ chỉ có trăm đường con hư thôi. Các bác công nhận không? Rồi ok thằng Bẹp vào chạy bàn, bà tạm đưa nó vào thay thế chỗ em Nhi của tôi nhân dịp em Nhi dạo này hay trễ 15 20 phút Tối đấy em Nhi ỉ ôi sướt mướt, tôi thì không phải anh hùng chống mẹ rồi, nên tôi tạm xa em Nhi một thời gian vậy. Mà cay chứ, gần đây tôi mới được ông Xuýt kể cho nghe, bố thằng Bẹp là nyc của bà Xuýt nhà tôi. Khiếp, làm ăn buôn bán mà nặng tình như bà Xuýt thì chả mấy mà cha con tôi ra đê ở. Nyc đã là gì, em Nhi là người yêu tương lai của tôi đây này mà bà còn hùa nó đi mất. Thế là tôi thành thằng chủ hơi thiếu uy tín.
Thằng Bẹp lên. Tôi có xuống lỗ cũng không thể quên cái ngày bà Xuýt giúp tôi bẻ lái cuộc đời ấy. Tôi nghe nói nó đến từ một huyện nào đó xa xa, trong đầu đã nghĩ đến hình ảnh em trai vượt khó đi làm xa gửi tiền về quê giúp đỡ ba mẹ và các em. Nhưng không, nó xuất hiện với một bộ cánh mà tôi chỉ có thể nhìn thấy trên FB cá nhân của một anh khá khá gì ấy. Mà thôi chả sao, quần áo tôi đầy ra, mai tôi bắt nó đổi sờ tai. Nó lên với bố nó. Tôi đoán chắc ngày xưa bố nó với bà Xuýt chia tay thì bà Xuýt là kẻ luỵ tình. Gặp ông bà hớn hở như tri kỉ, ông thì nhanh chân tháo chạy. Lại quay lại thằng Bẹp, nó không ngơ ngác khi bố nó quay lưng đi là mấy, chắc nó quen là thằng không có bảo hành rồi.
Training thằng Bẹp tôi giao cho con Ánh. Ánh cao to, cứng người, giọng lại đanh thép nhiều khi tôi còn sợ nó nhảy bổ vào xúc cả khách. Nhưng mà nó phải thế mới uốn éo được thằng Bẹp. Thằng cu tỏ ra cũng ngoan hiền phết, học nhanh đấy, mỗi tội mếu biết chọn lọc. Bà Xuýt xếp cho nó cái phòng cuối tầng 2, sát ngay phòng tôi. Chả hiểu tự dưng đi tuyển nhân viên xong có thằng em nằm sát bên giường mình là như nào? Ban đầu mọi thứ đều mượt mà yên ả thế. Nhưng phàm trước cơn bão tố thì bầu trời lại trong xanh. Vâng, thằng Bẹp bắt đầu khó ở sau tổng cộng 5 ngày 9 giờ đồng hồ tính từ lúc bố nó gạt chân chống xe rồi chen dần vào đám đông.
Tính kể chuyện hôm nay mà kiểu gì tôi lại kể lại từ đầu thế này. Đã thế thì phải vài tập nữa mới đến cái đoạn tôi chia tay thằng Bẹp, các bác có nhã hứng thì lúc rảnh tôi kể tiếp nhé, giờ tôi mỏi tay quá. Tôi tắm rửa sửa soạn đây mai em Nhi lại quay lại với tôi rồi.
Minh Đức