Ám ảnh về sự khác biệt.
Làm kinh doanh khi đã “cưới” một sản phẩm nào về chúng ta phải có mong muốn trở thành người đứng đầu trong ngành hàng mà mình lựa chọn.
Người chủ phải thật sự ám ảnh về sự khác biệt mà mình có thể tạo ra cho khách hàng đến nỗi phải thật sự mất ngủ vì nó.
Hôm bữa mình đi thử một nhà hàng tại quận 01. Nằm ngay chợ, quận 01 mọc lên một nhà hàng sang trọng.
Đồ ăn được, không xuất sắc, cũng không hề tệ. Nó chỉ thực sự khiến mình không hài lòng về giá. Vì với mức giá tương tự mình có lẽ sẽ được ăn nhiều và no hơn một chút. Nên mặc dù món ăn không hề tệ, nó bỗng nhiên tệ trong mắt mình vì một insight khác, nó quá ít về dung lượng so với giá tiền.
View cửa hàng khá trung bình, trung bình tức nó tốt hơn so với các nhà hàng khác, nhưng nó thực sự không mang lại khác biệt, mở cổng lên tầng 02 là khí nóng xông ra táp vào mặt mình, chờ hơn 5 phút không ai lên giải thích là phòng không dùng cho thương mại và đang được tắt để tiết kiệm điện.
Vì không chịu được cái nóng nên lên lầu 03, view khá chật, order đồ uống tạm, có mát hơn nhưng có vẻ vẫn đang để chế độ tiết kiệm điện nên vẫn hơi le lói đâu đây nóng nực, không xứng đáng với giá tiền và dịch vụ mà mình phải chi trả.
Có lẽ khi thử món ăn, đầu bếp và chủ cửa hàng cũng đã th kỹ lưỡng, miếng thịt xông khói khá khéo léo. Nhưng họ quên phân tích về sản phẩm:
– Sản phẩm.
– Giá trị vật lí định lượng.
– Giá trị vật lí định tính.
– Giá trị cảm xúc.
– Giá tiền tương ứng.
Vì không được thiết kế giá trị đề xuất phù hợp, khi tung ra một thương hiệu, nhà hàng không hiểu sao mình không bán được, mặc dù về tổng quan, chúng không hề tệ.
Và điều quan trọng, khách hàng bỏ đi và không có thời gian để phản hồi rằng: “Anh đang tệ đó, sửa nó đi”.
Phùng Lê Lâm Hải