Câu Chuyện Khởi Nghiệp 1
*Bài viết hơi dài, mọi người chịu khó đọc hết nha
Năm 2 đại học, bằng một DŨNG KHÍ nào đó, liều mình liên hệ C*ng Cà Phê nhượng quyền thương hiệu với số vốn chưa đến 100tr trong tay . Đối với 1 đứa sinh viên năm 2, bản thân không hiểu nhượng-quyền-thương-hiệu là gì đâu ấy, chỉ nghĩ đơn giản cứ thử liên hệ với bên đó, biết sao được họ sẽ hỗ trợ cho mình. Nghĩ lại thấy “mặt dày” thật các bác ạ. Tất nhiên, người ta không chửi cho là may, chứ im lặng không phản hồi Mail vẫn là may quá.
Một đứa sinh viên năm 2, cùng người yêu, vay bố mẹ 2 bên, nuôi mộng “khởi nghiệp”. Bản thân chưa đi làm thêm bất kì quán cà phê nào thậm chí còn không biết uống cà phê. Cũng không biết động lực nào để tụi mình liều lĩnh và dũng cảm đến thế. Hai bên gia đình không ai ủng hộ, bởi vì tụi mình chẳng có gì ngoài 2 chữ “làm liều”. Kinh nghiệm không, tài chính không, tầm nhìn không. Tụi mình chỉ khởi nghiệp bằng niềm tin thôi, tin là sẽ làm được, tin là sẽ thành công.
Sau khi bị từ chối, tụi mình quyết định sẽ tự làm tất cả. Nhưng với số vốn ít ỏi so với bấy giờ là cả một gia tài của 2 đứa thì không thể nào tuỳ tiện được. Tụi mình đi kiếm mặt bằng, tìm tòi từng vật dụng, từng đồ trang trí, nhờ thêm một vài người bạn, tụi mình tự sơn, sửa, decor cho chiếc quán cà phê đầu tiên.
Tụi mình thừa nhận là đã “học hỏi” gần như hoàn toàn về thiết kế, bởi, C*ng Cà Phê lúc ấy nổi như một hiện tượng mà ở quê mình chưa ai tiếp cận được, bản thân thì quá thích gần như đã u mê bởi lối thiết kế độc đáo đó, biến tấu một chút, hoài cổ hơn.
Tụi mình khai trương quán cà phê đầu tiên, một quán chỉ vỏn vẹn 60m2 (2 tầng), với 15 bàn. Quá may mắn vì lúc đó quán được đón nhận một cách “bất thường”. Tụi mình được lên báo, TV, các kênh, khách tấp nập và luôn trong tình trạng full bàn. Quán tụi mình náo động cả 1 khu phố vốn yên tĩnh, hàng xóm quanh khu nhìn vào lúc ấy có người khen người chê, người thương người thù. Doanh thu kỷ lục ghi nhận một ngày được 9 triệu, với mức giá thức uống chỉ 10-20k, vỏn vẹn 15 bàn, thật quá may mắn !
Nhưng tất nhiên, con đường không phải lúc nào cũng trải hoa hồng, tụi mình khá chật vật để giải quyết hết tất cả những vấn đề không tên – những vấn đề mà chắc rằng chủ quán nào cũng gặp phải: toilet hỏng, chủ nhà gây chuyện đòi lấy lại mặt bằng, hàng xóm ném đá bể kính, không có kinh nghiệm quản lý nhân sự, gặp ý kiến 2 chiều trên mạng xã hội… Có những lúc bất lực thật sự ấy, 2 đứa chỉ biết ôm nhau khóc, nhưng khóc rồi thì vuốt mặt, tự an ủi nhau cố lên.
Rồi chuyện gì cũng vượt qua, tụi mình tiếp tục duy trì quán, 6 tháng đầu tiên vẫn full bàn mỗi giờ cao điểm, nhưng quán quá tạm bợ, trời nắng thì nóng (vì 4 bức tường chỉ lợp tôn), trời mưa thì dột, nước lênh láng cả quán, khách thường xuyên đến không vào được quán vì hết bàn. Vậy là tụi mình ôm mộng – MỞ CƠ SỞ 2.
(Câu chuyện khởi nghiệp vẫn còn. Mình chỉ muốn chia sẻ câu chuyện khởi nghiệp của bản thân, để những chủ quán đang bế tắc sẽ có nhiều động lực hơn cố gắng, mọi người chờ mình kể tiếp nha, câu chuyện 7 năm cũng khá dài, đọc 1 lần cũng hơi mệt ấy)
Nguyễn Thị Gia Bảo